Gửi tôi trong tương lai
Renki à, gọi bằng cái tên này nhá, bởi vì thần tượng của chúng ta là Tsuruga Ren mà ^^
Hôm nay, 13/8/2012, tớ viết thư cho cậu, hay cũng là tớ trong tương lai đấy ^^
Hôm nay bố dạy tớ cách chặt thịt, bố bảo vát càng chéo càng đẹp, và tớ đã chợt nghĩ rằng, neus vát chéo quá đến mức nó từ ngang chuyển thành dọc thì sao nhỉ ? Liệu nó có còn được gọi là miếng thịt vịt nữa không, hay là trở thành sợi thịt vịt?
Mà thôi, cái tớ muốn nói không phải cái đấy.
Ngày hôm nay, bố nhắc lại chuyện thi đại học của tớ, tớ biết, mình không thi được vào Kinh tế quốc dân, tớ buồn chứ, và tớ đã nghĩ rằng mình là kẻ bỏ đi của xã hội.
Cậu biết đấy, tớ đỗ mở, viện đại học mở Hà Nội ấy. Dù chưa biết điểm chuẩn của trường nhưng tớ dám chắc tớ đỗ. Renki à, Mở thì sao chứ nhỉ, Mở cũng là trường công lập, cũng đóng học phí như những trường học ngôn ngữ khác, vậy mà có vẻ như chẳng ai công nhận hết...
Renki à, tớ lực chọn quản trị kinh doanh, chính là quản trị du lịch khách sạn ấy. Tớ ước một ngày nào đó tớ có thể được làm ở Metropole, Renki à.
Tớ nói thật nhá, hôm nay bố đã bảo tớ rằng sao không xuống cao đẳng tài chính quản trị kinh doanh dưới kia, trường đó của bộ tài chính đấy. Nhưng nói thật, tớ.... không hứng thú. Với khả năng của tớ, mà không, là điểm số so với điểm chuẩn, tớ thừa ra những 13 điểm để vào trường đấy, hay nói khác đi là số điểm tớ có gấp đôi số điểm vào trường, nhưng không phải vì thế mà tớ không học ở đấy đâu.
Mở tuy phải học ở xa, phải dậy sớm mỗi sáng, phải bắt những ba tuyến xe buýt để đi đến đó, rồi thì cơ sở học chưa cố định, lại còn ở Tam Hiệp, cái chỗ cách mấy bước là đến nghĩa trang văn điển, nhưng mà... tớ không sợ.
Tớ coi qua rồi, học quản trị du lịch khách sạn ở đây sẽ là một cơ hội để tớ thực hiện ước mơ của mình. Bởi vì... tớ có thể học tiếng anh các thầy cô giáo nước ngoài, lại còn được học thêm một ngôn ngữ khác nữa. Bản thân tớ muốn học tiếng anh và tiếng nhật. Renki à, chúng ta là một, chỉ khác rằng chúng ra sống trong những khoảng thời gian định mệnh khác nhau thôi. Tớ biết, chúng ta có cùng một ước mơ, một ước mơ từ hồi chúng ta còn học cấp 1 mà chúng ta chỉ nói chơi với mọi người: rằng bọn mình muốn đến Nhật Bản, đất nước mặt trời mọc, xứ sở phù tang với những cánh anh đào hồng phớt, rơi với tốc độ 5 cm/s. Chúng ta yêu văn hóa Nhật Bản, phải không, Renki.
Renki à, tớ đang cố gắng thay đổi mình, để Renki trong tương lai là một người hoàn toàn tuyệt vời, và Renki trong tương lai sẽ lại là đứa trẻ được mọi người công nhận, là niềm tự hào của bố mẹ và gia đình.
Renki à, vì thay đổi, nên chúng ta phải thay đổi cả suy nghĩ của chính mình. Renki à, chúng ta không thể mãi là thùng nước gạo, nơi mà mọi người luôn trút bỏ sự tức giận, ẩu sầu và phiền não, chúng ta cũng không thể mãi là con rối, cái thứ sinh vật luôn bị người khác giật dây điều khiển và trở thành thú vui cho họ.
Renki à, nhớ không, ngày mà em họ biết được mình đỗ khối H ấy, chẳng phải chúng ta cũng đỗ khối D sao. Chẳng phải chúng ta cũng đỗ đại học công lập à. Nhưng những gì chúng ta nhận được là sao chứ? Không ai công nhận đại học đó vì họ nghĩ rằng đó là đại học tiền, trong khi nói thẳng ra là đại học nào cũng đều phải đóng tiền kể cả sư phạm. Ngoại trừ có mấy trường quân đội ra thì các trường đại học công lập đều bình đẳng nhau hết. Renki à, chúng ta học ở Mở một năm, nhưng chúng ta sẽ học được những thứ chúng ta cần. Renki à, người ta tuy xem trọng kết quả, nhưng cũng rất khắt khe với quá trình. Nhưng khi chúng ta có kết quả tốt đẹp thì còn ai nói được gì nữa đâu. Đại học to thì sao chứ, học nhiều vậy có chắc kiếm được nhiều tiền không? Xã hội bất công là cái mà tớ và cậu được biết từ năm lớp 1, và phải đến lớp 12 chúng ta mới nhận ra rằng chúng ta không thể đối đầu lại với nó dù cho chúng ta có cố đến đâu. Một giọt nước trong nhưng vào cái bể đục thì cũng trở thành đục, hoặc một giọt nước bẩn vào cái bể trong thì vẫn chẳng làm cái bể đục được đâu. Chúng ta cũng thế, chẳng phải thầy Lý đã nói rồi sao, cuộc đời con người không thể mãi đi ngược chiều gió, cái quy luật tất yếu của cuộc đời người là... cuốn theo chiều gió mà. Vì thế chúng ta hãy thích nghi với cuộc sống này nhà. Đừng chia sẻ hết những suy nghĩ của mình, chẳng phải thế sao. Chúng ta phải giữ lấy gì đó cho riêng mình, và phải tự bảo vệ mình vì sẽ chẳng có ai đột nhiên xuất hiện rồi bảo vệ chúng ta đâu, và bố mẹ thì cũng chẳng có thể đi cùng chúng ta đến hết cuộc đời được. Renki à, tớ cũng như cậu thôi, chúng ta không thể mãi sống trong bóng tối, chúng ta không thể cứ là người lắng nghe những tâm sự của người khác mãi được, vì chúng ta khi buồn, cũng làm gì có ai nghe tiếng nói của chúng ta đâu. Chúng ta luôn phải tự đối đầu với mọi thứ, tự đưa ra những lời khuyên cho chính bản thân mình. Cuộc đời người như một bộ phim, và người đạo diễn là chính chúng ta mà.
Renki à, tớ dù không muốn nhưng phải nói ra điều này, rằng lòng đố kị của tớ rất cao. và tớ không muốn nó tồn tại, thế nên, tớ sẽ chọn cách thay đổi mình. Tớ sẽ không còn là người chị họ luôn lắng nghe em mình tâm sự, luôn cố gắng đánh lừa mọi suy nghĩ và cảm xúc của mình chỉ bằng một câu nói: Không phải đâu, con bé là người tốt mà nữa đâu. Tớ không muốn dành quá nhiều niềm tin cho con bé nữa, khi mà nó luôn luôn là đứa vô tâm chỉ nghĩ đến bản thân mình. Có thể cuộc sống của con bé được giáo dục như thế, nhưng không có nghĩa là nó không biết nghĩ đến người khác. Tớ cũng là một đứa trẻ được sinh ra cho cuộc sống này, bố mẹ đã mang tớ đến cuộc đời, không phải để tớ tiếp tục làm hạt cát như trước kia, mà là để tớ làm một con người sống chứ không đơn thuần là tồn tại, để tớ có thể in đậm dấu chân mình trên cát, để tớ có thể tự cười với chính bản thân mình.
Renki à, bố luôn nói đừng tủi thân, nhưng mà biết sao được nhỉ, chúng ta vốn dĩ từ nhỏ đã bị giáo dục thành đứa trẻ độc đoán rồi. CHúng ta không tủi thân, nhưng chúng ta là những đứa trẻ sống trong bóng tôi, mà có lẽ là ở một nơi có đầy đủ cả ánh sáng lẫn bóng tối thì đúng hơn. Chúng ta may mắn, vì chúng ta có khả năng nhìn nhận mà không phải ai cũng có, có suy nghĩ lí trí và trái tim mạnh mẽ. Chúng ta không phải đứa trẻ hành động theo cảm tính, cũng chẳng phải con người hiếu thắng chủ quan. Đôi khi chúng ta bất cẩn, hay một vài giây phút tưởng như lơ đãng trông thật ngu ngốc, nhưng điều đó không có nghĩa suy nghĩ của chúng ta ngu ngốc, vì chúng ta có thể hiểu được cảm nhận và suy nghĩ của người khác phải không. CHúng ta có thể nhìn nhận tương lai, đó là điểm đặc biệt mà có lẽ ngoài chúng ta ra chẳng ai biết.
Renki à, tớ đang sống, tớ muốn sống chứ không phải tồn tại. Bố bảo tớ không hợp với Quản trị kinh doanh, nhưng tớ biết tớ hợp. Tớ có thể làm được, phải không? Tớ sẽ cho bố thấy dù bố là bố tớ, nhưng điều đó không có nghĩa bố hiểu mọi thứ về con gái mình, cho dù là về bất cứ điều gì. Chúng ta không phải đứa trẻ dễ hiểu, vì thế chúng ta mới có sự trầm lặng, yên tĩnh, bình thản và đôi khi là lì lợm và bướng bỉnh. Trong sâu thẳm suy nghĩ của chúng ta, chúng ta nhìn nhận được cái nào đúng cái nào sai, thậm chí chúng ta có thể biến người khác hành động theo ý nghĩ của mình mà, Renki.
Một lời trêu đùa, mẹ đi xem bói và ông nội bảo xung quanh nhà chúng ta có rất nhiều ma. Chẳng phải trước khi xây nhà ở đây cũng có những ngôi mộ sao. Và chẳng phả trước kia khi đám tre vẫn còn, chúng ta đã nghe thấy tiếng gào rú nghe như gió thổi rít sao ? Mọi người luôn trêu đùa rằng chúng ta bị ma ngủ nhập vào, hay một lời nào đó rằng xung quanh chúng ta có ma. Thôi cứ coi như vậy đi, dù sa cũng không ảnh hưởng gì, vì tớ nghĩ, là bạn thì không cần biết bạn là ai. Chỉ cần coi trọng nhau, luôn giúp đỡ nhau và đừng hại nhau là đủ.
Một lời cho ngày 13/8/2012, nhật kí vài điều ước về TVXQ, 5 giai yêu quý đã thay đổi cuộc đời của bọn mình. JaeChunSuMinHo à, hãy tái hợp được không? 1000 điều ước cho ngày TVXQ5 comeback, là 5 thành viên. 10000 lời cầu chúc cho ước mơ của con thành hiện thực.
Một lần nữa, con muốn viết ước mơ của mình: Con muốn sang Nhật Bản, nơi mà mặt trời luôn mọc đầu tiên, nơi mà loài hướng dương khao khát tìm về ánh sáng. Những cánh hoa anh đào hồng phót nhẹ nhàng rơi, biết đến bao giờ nó mới có màu đỏ máu.
28 tuổi, con muốn đi du lịch, con muốn đến những miền đất xa lạ, nhìn những người bạn quốc tế đang sống vui vẻ, khám phá những miền đất mà người ta muốn đến. Thăm nơi quy tụ của các vị thần, đứng trong tượng nữ thần tự do nhìn ra thế giới và bảo rằng: Con chim nhỏ bị thương ở cánh ngày nào, cuối cùng đã có thể tự do bay.
Thân, ngày 13/8/2012 - Sinh nhật chỉ cả ^^ Happy birthday chị ^^ Người chị tốt của em...
Một lời chúc cho một ước mơ. Mạnh mẽ lên Thanh Ngân (Renki) của quá khứ. Sống nào, hãy làm một con đại bàng lớn, không thì cũng như những cánh bồ công anh, dù những cơn gió có thổi chúng ta đến đâu, chúng ta vẫn luôn mạnh mẽ sống.
Sống... không đơn giản là tồn tại.
Mà là tồn tại sao cho nó vượt quá ranh giới của một sự tồn tại đơn thuần.
Hãy làm một con người in đậm bước chân trên cát,
Chứ đừng làm hạt cát để cho người ta in đậm vết chân...
Sign in to FutureMe
or use your email address
Create an account
or use your email address
FutureMe uses cookies.
Learn how we use cookies to improve your experience by reviewing our Terms of Service
Share this FutureMe letter
Copy the link to your clipboard:
Or share directly via social media:
Why is this inappropriate?