Press ← and → on your keyboard to move between
letters
Khi viết lá thư này tôi đang trong trạng thái vô định, không biết bản thân muốn gì cũng như sẽ làm gì trong tương lai.
Mới vừa trưa nay tôi đã chia sẽ nổi sợ kì lạ trong suốt nhiều năm của tôi cho Sơn và Quỳnh, và tụi nó vẫn thấy kì lạ :))))) Kì lạ là sự thật không phải như vậy nhưng tôi lại nghĩ như vậy. Tại sao một vài lời nói giữa bạn bè với nhau mà tôi lại thấy sợ, lại cảm thấy mệt mỏi. Chắc là tâm lý mình lại có vấn đề rồi, tôi nghĩ vậy. Liệu với tính cách của tôi thì tôi có bạn hay không nhỉ, sự thật là có nhưng nó có đúng kiểu bạn - bạn như người bình thường không.. tôi không biết nữa.
Tiền bạc luôn ám ảnh tôi, nó khiến tôi nhạy cảm và trở thành trò cười trong mắt nhiều người. Lúc này bản tính của tôi lại tự nhủ là do người ta không ở trong hoàn cảnh của tôi, do người ta sung sướng rồi... nhưng mà có thực là vậy hay do tôi chỉ ở đó và không cố gắng hơn nữa. Việc lao động chân tay, chịu cực chịu khổ tôi không làm được như người ta, đó là thất bại của tôi.
Tôi chẳng có mục đích hay ước mơ nào cả. Có người bạn muốn đạt được địa vị trong xã hội, có người bạn muốn mở shop thêu, lại có người bạn vẫn đang học tiếp để trở thành giảng viên. Tôi thì sao á, tôi nghĩ tôi đã từng ước được "gõ đầu trẻ", được dạy học theo cách của tôi nhưng mà thực tế luôn khiến tôi chùn bước và ừ, do tôi không đủ đam mê cùng can đảm nữa. Dòng đời đẩy đến đâu, tôi đi theo đó. Sự thật là tôi chẳng quyết định gì cả, tôi chỉ đi theo thứ đã đưa ra trước mắt tôi thôi. Một ngày sáng dậy đi làm, chiều đi ăn cùng bạn bè - đồng nghiệp, tối xem vài tập phim, chơi vài ván game hay nghe vài bản nhạc rồi đi ngủ để chu kì được lặp lại. Nghe thì cũng hay đấy nhưng tôi như con robot không cảm xúc.
Càng ngày tôi càng ít nói lại. Thời còn cấp 3 thì cái miệng hại cái thân nên tôi cố kìm nén bản thân im lặng, lên đến đại học tôi lại càng thúc giục bản thân im miệng đi khi làm việc nhóm.. Đến khi đi làm thì càng phải im lặng, tôi là Staff. Bây giờ á, sau 2 năm làm việc, con người tôi trầm lắng đến đáng sợ. Tôi không nói được. Tôi không nói được vì bận suy nghĩ có nên nói hay không, và lúc đó câu chuyện mà người ta nhắc tới đã sang một cái mới rồi. Quá khứ thật đáng sợ. Lỗi lầm thật đáng sợ.
Liệu lá thư này được gửi đi vào 3 năm tới, lúc đó tôi sẽ như thế nào, tôi rất muốn biết.
Sign in to FutureMe
or use your email address
Create an account
or use your email address
FutureMe uses cookies, read how
Share this FutureMe letter
Copy the link to your clipboard:
Or share directly via social media:
Why is this inappropriate?