Press ← and → on your keyboard to move between
letters
Dear FutureMe,
Ba năm cấp ba, tớ rất cô đơn. Cậu cũng hiểu mà. Nó không phải là nỗi cô đơn bắt đầu xảy ra vào ba năm cấp ba, mà nó từ lớn dần, xuất phát từ khi tớ chào đời. Đến năm 18, tớ mới nhận thức ra như vậy. Tụi mình không phát hiện ra chỉ vì nỗi cô đơn nhỏ bé và nhạt nhòa, với lại tụi mình còn nhỏ chưa biết sự đời.
Cuộc đời tớ và cậu gắn hai từ 'cô đơn', cô đơn trong trường lớp, cô đơn không mở lòng với ai, cô đơn không muốn nói ra với ba mẹ, cô đơn sau những nghiệt ngã giáng cú đánh thật đau vào lưng mà không ai biết. Nói như thể tớ giấu nỗi lòng của mình đi nhưng thật lòng, nói ra với đối phương cũng chỉ nhận vài hai ba chữ nói suông song từ từ buông mình thôi, cậu hiểu chứ?
Tớ và cậu đều ghét nhau nhưng lại chung cảnh ngộ, tớ ghét cậu vì cậu là kẻ khiến cuộc đời mình hỗn độn và che mù con mắt tớ, cậu là kẻ ghê tởm. Còn cậu thì ghét tớ tự mình chìm sâu trong tuyệt vọng chẳng hé nửa lời với ai hết, để mình chìm đắp trong cô độc, không xứng đáng với tất cả mọi thứ.
Bao giờ mới hết cãi nhau? Bao giờ cậu buông tớ và để tớ một mình, tớ sẽ cảm giác an nhàn hơn rất nhiều, bao giờ tớ có cơ hội được tự do làm điều mình thích và mãi mãi là sở thích của mình, bao giờ tớ cảm thấy mình khao khát sống hơn những ngày hôm qua.
Làm ơn, hãy để cả hai đi lối rẽ riêng.
Tớ muốn cảm giác mình sống ngày mai, mai này và mai khác nữa.
Sign in to FutureMe
or use your email address
Create an account
or use your email address
FutureMe uses cookies, read how
Share this FutureMe letter
Copy the link to your clipboard:
Or share directly via social media:
Why is this inappropriate?